NỖI NHỚ TÌNH CỜ

 


anh nhận ra không?
vẫn là em của nhiều năm trước
môi vẫn thơm nụ cắn đầu đời
suối tóc mềm mười bảy vẫn buông lơi
hờ hững trói trái tim người lữ khách

anh trở lại
giữa chiều mưa lất phất
phố núi buồn
con dốc nhỏ nằm nghiêng
quán chè xưa ...
ngơ ngẩn nụ cười hiền
nhớ tiếng muỗng khua ly thủy tinh lốc cốc
cả tiếng mắng: sao em thật ngốc
cứ ghen - hờn - giận dỗi xa xôi ...

bốn mươi năm
ngày ấy đâu rồi
anh trở lại
rồi mờ xa sương khói ...

                                                      Nguyễn Thiên Nga
                             (viết cho cái bóng năm mười bảy tuổi của tôi - LThT)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LỜI RU BUỒN

CÕI RIÊNG

M Ở C Ử A N H Ì N T H Ơ