KHẮC KHOẢI THU...
Thật dịu dàng, thu về với đất trời, với hồn tôi cô liêu.
Thật nhẹ nhàng, thu đến vườn tôi
xanh mát một buổi chiều.
Thu bâng khuâng vài chiếc lá vàng
đầu tiên rơi nghiêng, xoay tròn trên thảm cỏ mượt mà. Nắng rắc vài hạt nhỏ, mưa
rơi vài giọt nhỏ, gió kéo mình qua hàng cây trước ngõ, mây lướt thướt buông tóc
mềm cho ráng chiều mộng mơ, cho tôi ngẩn ngơ...
Một thoáng tơ vương mùa thu cũ. Một
mùa thu xa lắc, cũng nắng sóng sánh như mật ong mới rót, trời xanh xanh lắm;
cũng mưa chiều xoá vội dấu chân ai lưng chừng dốc phố; cũng hoa dại ngập tràn
thung lũng nhớ. Ta nuối tiếc những ngày cuối hạ trùng phùng, đau xót vì một lời
hẹn ước không thành; gói ghém kỷ niệm trả hết cho người, cho đời.
Ừ thôi, đừng hoài niệm. Mùa thu xa,
mùa thu xưa, mùa thu úa vàng trên lối rẽ quan trọng của đời người...
Ta chờ đợi và hạnh phúc trong một mùa thu mới.
Cũng nắng vàng nhưng ngọt ngào hơn. Cũng trời xanh mây trắng nhưng cao trong
hơn. Thu với hương vị quyến rũ, quyến rũ mềm lòng!
Em mong chờ mùa
Thu...
Người mơ không
đến bao giờ.
Lặng lẽ ta chìm, lặng lẽ ta chờ, mùa
thu miên man.
Chìm trong miền ảo, chờ trong khắc khoải, cũng
là hạnh phúc.
Trong ta, âm thanh trầm buồn của mùa
thu đang làm ta thao thức.
Trong ngần một mùa thu.
Hiền hoà một mùa thu.
Một mùa thu mong ước đến mệt nhoài,
ta vẫn nghiêng đời ngóng đợi...
Nghiêng đời và lại vài giọt nước mắt
rơi...
Nguyễn Thiên Nga
Nhận xét
Đăng nhận xét