CHỚM THU BUỒN
Xin chút nắng cho hồn vừa đủ ấm
Trời đem mưa nên lạnh thật tình cờ
Em đi về trên phố vắng chơ vơ
Ngày tháng hạ mưa rêu dày lối cũ
Hanh hao gầy thu vàng vừa chớm nụ
Tim run run ngơ ngẩn nhớ tình đầu
Nước mắt tuôn ướt trọn một mùa Ngâu
Em - Chức Nữ, cả đời đi lạc lối
Che phím buồn
... thôi gõ nốt nhạc xưa
Thầm hỏi mình: hồn đã lặng hay chưa?
Hay sầu vẫn dập dềnh trong biển nhớ?
Em
đi về, sương giăng mờ dốc phố
Tóc
hững hờ buông lời thề rớt lại
Vai
gầy thôi run, bờ môi nghi ngại
Cuối
thung xa thông cất tiếng ru buồn
Ven
rừng xưa, cỏ lá ngủ chập chờn
Đóa
hoa dại trở mình khoe sắc tím
Gió
núi chênh chao
Câu
kinh tắt lịm
Giáo
đường xưa giờ đã vắng ai rồi
Từng bước thu đang rón rén đầu hồi
Tay
lay khẽ mành thời gian cũ kỹ
Ai
đang say bao ngày buồn mộng mị
Vẫn
ngập ngừng chờ …
nắng đã lên chưa?!
Ngõ về vẫn mù
mưa xưa ...
Nguyễn Thiên Nga
Nhận xét
Đăng nhận xét