BẤT CHỢT
Rồi một ngày tôi chợt nhận ra
Tôi chỉ là chiếc lá vàng rơi khi mùa thu vừa tới, là tia nắng yếu ớt cuối cùng khi chiều hấp hối, là con xúc xắc trong trò
chơi đoán biết phận người.
Rồi một ngày tôi chợt nhận ra
Tôi đã lạc lối trên đường tìm về kỷ niệm. Bắt gặp bóng một người, tôi ngỡ bớt chông chênh,
tôi ngỡ gặp tri kỷ. Không, bóng tối càng mông mênh, tôi thêm một lần lênh đênh.
Tôi dịu dàng với tôi để quên vết cắt tàn
nhẫn ai cứa vào tim tôi tứa máu. Tôi cười với tôi để cố quên ai vừa làm tôi
khóc. Tôi choàng lên vai mùa thu buồn đến vội, để quên đi bỏng rát hạ nồng nàn.
Tôi co ro trong chiếc áo chật chội, bức bối của thực tại để rồi chợt mơ về một
không gian xa lắm.
Nơi ấy tôi có ba, có mẹ,
có anh chị vỗ về thương yêu.
Nơi ấy có tuổi hồng tôi
tung tăng áo trắng chắp cánh cho vần thơ vụng dại bay cao, đọng lại một khoảng trời
bừng sắc nắng, đọng lại giọng cười trong vắt pha lê.
Nơi ấy có rung động đầu
đời tha thiết, có môi mắt ngây thơ lũ học trò nghịch ngợm ngày tôi đi thực tập.
Đỉnh Langbian ngày dã ngoại cùng bè bạn, nằm dài trên thảm cỏ hoa vàng, vươn
tay với mây trắng bay, tôi giấu vội một chút hương phấn thông vào trong vạt áo.
Hương đã phai đi...
Màu đã phai đi...
Nắng đã phai đi...
Chiều tàn!
Ngày tàn!
Tôi quờ quạng cố tìm một
bàn tay bấu víu.
Bàn tay nào mềm như rêu,
tôi càng níu càng trượt dần về lũng sâu mờ tối.
Tôi thiện nguyện, tôi yêu thương, tôi vị tha, tôi cũng dịu dàng...Tại sao tôi vẫn đau như thế?
Có lẽ lòng kiêu hãnh đã
ngăn cản tôi một lần duy nhất thật sự không thể tha thứ cho một người - một
người vô cùng gần gũi và cũng thật xa lạ.
Tôi đang đi đến tận cùng
của nỗi đau và rồi chợt nhận ra...
Trong chiều tàn, tôi tự khóc hời ru
mình đừng tiếc nuối, tự chuẩn bị cho mình một huyệt sâu chôn chặt ngày hôm qua.
Trong chiều tàn, tôi vẫn sẽ một mình chờ đêm qua nắng tới.
Nguyễn Thiên Nga
Nhận xét
Đăng nhận xét