VU VƠ CHIỀU MƯA ĐÀ LẠT
Ảnh: Trương Ngọc Thụy
Mưa đem về
cho hồn thoáng cô liêu, ta góp nhặt từng mảnh chiều và thấy mình còn hiện
hữu...
Ta nhặt từ
tâm hồn mình một bông lau trắng, thuần khiết, trinh nguyên và dịu dàng hồn lá
cỏ. Ngọn gió nào lướt ngang đây để hồn nghiêng nghiêng thả tóc ngày tung bay -
tóc chiều trắng bông lau, trắng bàn tay mười ngón dài trên phiến buồn chờ
đợi... Giọt nắng nào đổ xuống ngang vai, che vết tím, loang lời thơ cỏ lạ...
Ta nhặt
lại từ trên bục giảng viên phấn mòn vẹt, viết lại tên mình bằng dòng chữ mềm
mại hơn sau nhiều ngày gõ lóc cóc vô hồn trên phím cứng vô tri; vẽ lại buổi
chiều trên Đồi Cù mưa bay có chiếc dù hồng xoay tròn che nụ môi cũng hồng cho
mưa lạnh trở thành ấm áp…
Ta nhặt
lại từ ngày xa xăm một tuổi thơ đã qua, dù ở đó có ba hắt hủi một con "vịt
trời" bé bỏng, nhưng có mẹ cùng vòng tay bao bọc, có anh cho đi theo loay
hoay mãi một cánh diều dán bằng giấy học trò bé tí, có chị mua cho một thỏi
chocolate vị ngọt đắng mang theo cả cuộc đời...
Ta đếm từ
cuộc đời mình những giọt nước mắt, long lanh tròn lăn mãi về phía mặt trời mà
không hề khô lại, chảy ngang môi mà chẳng thể cắn vỡ, hoà vào mưa mà không hề
tan bớt vị mặn đắng. Giọt tròn vo ta cô cứng lại, ném trả về một dĩ vãng buồn
như tiếng thở dài…
Hôm nay.
Một chiều
mưa.
Ta muốn
xin lại từ cuộc đời những nụ cười tươi như màu nắng, vỡ oà trong thanh âm cuộc
sống bình yên phố núi ngày ta bước chân trần trên cỏ, nghe êm êm một khúc vi vu
thông hát, một khúc rì rào với Cam Ly ngày xưa trong vắt… Hay chuông chùa Linh
Sơn, chuông nhà thờ Chánh Toà ngân vang chầm chậm âm thanh vi diệu mỗi chiều,
đủ cho ta nghị lực ngẩng đầu lên, kiêu hãnh bước ra khỏi nỗi bi luỵ để sống và
trao tặng lại các em thơ nụ cười quý giá…
Ta muốn
trả lại cuộc đời những ngày buồn, những tráo trở điêu ngoa, cả sự phản bội đớn
đau tưởng chừng như sẽ không bao giờ có.
Ta sẽ ôm
những bông lau trắng dài mà đời rất ngắn để nhắc lòng phải sống ý nghĩa hơn
trong từng khoảnh khắc đang tồn tại.
Ta sẽ hôn
lên đoá hồng đầy gai nhọn và cảm ơn trong gai đã có hoa thắm, đem đến cho đời
tình yêu lãng mạn mà mạnh mẽ, bất chấp bão giông.
Ta sẽ ngắm hoài mẩu phấn nhỏ rơi xuống thềm lớp học, ngẫm về nghiệp giáo và mong lớp hậu sinh đừng bạc trắng như vôi.
Ta sẽ chỉ
khóc khi nào thật đáng khóc, phải hiểu đó là lúc mà ta cần mọi người chia sẻ
nhất và ta cũng phải sẻ chia cùng mọi người nhiều nhất.
Ừ nhỉ?!
Sao hôm nay ta lạ thế…
Bao giờ
cũng thế, mưa làm ta mông lung, làm ta bâng khuâng.
Bâng
khuâng từ bình bông lau khô góc phòng, đoá hồng nhung trên bàn ăn hay một bản
nhạc vừa chơi xong chợt oà theo tiếng mưa, tiếng lòng ngày ngủ muộn…
Nhận xét
Đăng nhận xét