HẠ TRẮNG VÀ NỖI NHỚ
HẠ TRẮNG VÀ NỖI NHỚ
"Em đứng lên
gọi mưa vào hạ..."
Cao nguyên vào hạ bằng những chiều mưa buồn, buồn như chiều nay. Nắng tắt
sớm trên những hàng cây, để mưa về làm cỏ lá ướt mềm. Phố im lìm, con đường
loang loáng nước..
Đắm chìm trong mưa, đắm chìm trong nỗi buồn chợt tới, ta thèm chút nắng về
dù muộn màng. Rồi lòng chợt bâng khuâng nhớ về một thời áo trắng, nhớ một thời
yêu dấu đã xa. Những lá thư gửi về từ cố đô viết bằng mực tím, những cánh
phượng hồng được ép vội cho kịp chuyến tàu vào hạ. Ta nâng niu cất giữ suốt bao
năm, và cũng thẫn thờ suốt bao năm khi một que diêm loé lên, tàn rơi không còn
tím. Ta đốt một tình yêu thơ dại, ta đốt cháy tim mình, để thanh thản sang sông
và nhủ thầm sẽ không ngoái đầu nhìn lại...
Vậy đó, sau bao năm, ta lại ngoái đầu.
Ngoái đầu "gọi mưa vào hạ...gọi cho nắng chết trên sông
dài". Ừ nhỉ? Ta lại đắng lòng vì kỷ niệm. Dù "kỷ niệm như rêu,
ta níu vào chợt ngã".
Hạ lại về, mùa hạ thứ bao nhiêu ta không còn nhớ nữa! Trong tận cùng
khoảng lặng của trái tim, ta vẫn ghi - bằng nét chữ nghiêng nghiêng mềm mại: "Nắng
không gọi sầu, áo xưa dù nhầu, cũng xin bạc đầu, gọi mãi tên nhau...".
Vẫn dáng xưa,
với cây đàn Guitar và một mùa hạ trắng...
NTN
Tôi nhớ Tôi, nhớ TN của những ngày xưa thân ái ...
Trả lờiXóa