“Scarborough Fair” và “ Ôi, giàn Thiên Lý đã xa”
Tôi post Entry này để nhớ về một người bạn lớn đang ở rất xa. Tôi hiểu, vì sao anh thích bài hát này và đó chính là khoảng trời riêng hơi buồn nhưng đang dần hửng nắng...
"...Và thật ra giữa những nốt giai điệu êm như nhung cùng tiếng ca khắc
khoải, những đòi hỏi phũ phàng tan đi, chỉ còn để lại là lời kêu gọi trở về, là
tiếng gọi tha thiết từ trái tim vẫn còn yêu thương hướng về người yêu thương..
…là tình yêu - Một tình yêu thật sự!”
***
Từ “Scarborough Fair” – Dân ca Anh
Một bài hát sâu lắng, ngọt
ngào và… thơm mùi thảo mộc:
“Parsley, sage, rosemary, and thyme
Then she’ll be a true love of mine”
(Ngò tây, xô thơm, hương thảo, xạ hương
Nàng sẽ mãi là tình yêu của tôi…)
Bài hát gắn liền với những giai thoại và mang những ý nghĩa hết sức sâu sắc. Từ
tên bài hát, lời nhạc, phần hát bè… đến người ca sĩ thể hiện (Paul Simon) đều ẩn
chứa 1 câu chuyện thú vị và cảm động đằng sau.
Bài hát mang một ý nghĩa thật tuyệt vời: Đó là những lời nhớ thương da diết của
1 chàng trai gửi đến người yêu của mình – sống ở thành phố Scarbourough. Họ đã
chia tay nhau, và giờ đây – ở một nơi xa rất xa – chàng trai hát cho cô gái
nghe. Chàng không oán thán, trách móc, đau khổ mà chỉ khẳng định niềm tin của
mình: “Rồi cô ấy sẽ là tình yêu của tôi”
Tell her to make me a
cambric shirt
Parsley, sage, rosemary, and thyme
Without no seam nor needlework
Then she’ll be a true love of mine
Nhờ nàng may cho tôi một chiếc áo lanh mềm
Ngò, Xô thơm, Hương thảo và Húng tây
Mà áo không thấy đường may hay dấu chỉ
Rồi nàng sẽ là tình yêu của tôi
Tell her to find me an acre of land
Parsley, sage, rosemary, and thyme
Between the salt water and the sea strand
Then she’ll be a true love of mine
Nhờ nàng tìm cho tôi một cánh đồng
Ngò, Xô thơm, Hương thảo và Húng tây
Đồng nằm giữa nước mặn và bờ biển
Rồi nàng sẽ là tình yêu của tôi
Tell her to reap it in a sickle of leather
Parsley, sage, rosemary, and thyme
And to gather it all in a bunch of heather
Then she’ll be a true love of mine
Và nhờ nàng gặt lúa trên đồng bằng liềm da
Ngò, Xô thơm, Hương thảo và Húng tây
Gom chúng lại đựng trong đám cây thạch nam
Rồi nàng sẽ là tình yêu của tôi
Bạn sẽ thắc mắc tại sao những yêu cầu ấy lại vô lý như thế? Làm sao áo mà không
có đường may? làm sao có thể có một cánh đồng giữa biển và bờ biển? và cả chiếc
liềm – làm sao có thể gặt lúa khi chiếc liềm đó bằng da?
Nhưng lời chàng trai nói
lại hết sức nghiêm túc và thật lòng. Phải chăng ẩn ý rằng tình yêu kia chỉ mãi
là hy vọng, là 1 điều đã qua và không bao giờ trở lại, không bao giờ trở thành
sự thật… nhưng chàng vẫn tin và vẫn yêu cô gái?
Bài hát chất chứa nỗi
nhung nhớ da diết, sầu muộn. Có thể nói, chàng trai vừa tràn đầy hy vọng lại vừa
thất vọng. Vừa yêu thương tha thiết lại đau đớn khôn nguôi. Chàng muốn quay lại
với cô gái nhưng lòng tự kiêu đã ngăn chàng lại. Cô ấy phải vượt qua những thử
thách, chông gai (dường như chẳng bao giờ làm được) để có thể quay về bên
chàng… Bài hát gốc (bản dân ca Anh) còn có đoạn chàng trai muốn cô gái phải cầu
xin tình yêu của mình, cầu xin bàn tay của mình… Phải chăng chàng đã quá đau khổ?
Nhưng xen vào giữa những
hồi tưởng như phũ phàng ấy, lại vẫn là 4 loại thảo dược thơm và hiền lành. Ngò
tây, Xô thơm, Hương thảo, Húng tây…
Mùi thơm bình yên và giản
dị như nhắc lại những kỷ niệm cũ, thật ngọt ngào và êm dịu… vẫn còn lưu luyến,
còn vương vấn, còn khắc ghi trong trái tim chàng. Những loại thảo dược quen thuộc
với căn bếp, mảnh vườn đầm ấm và cũng tượng trưng cho tình yêu chung thủy thắm
thiết được lặp đi lặp lại, như là tiếng nấc, là trái tim vẫn còn đang đau lòng
và lời nhắc nhớ về những hẹn ước cũ. Và thật ra giữa những nốt giai điệu êm như
nhung cùng tiếng ca khắc khoải, những đòi hỏi phũ phàng tan đi, chỉ còn để lại
là lời kêu gọi trở về, là tiếng gọi tha thiết từ trái tim vẫn còn yêu thương hướng
về người yêu thương..
…là tình yêu
một tình yêu thật sự
(Nguồn: Internet)
***
đến “ Ôi, giàn Thiên Lý đã xa” – Phạm Duy với giọng hát Don Hồ
Tại sao lại là
hoa thiên lý, mà không phải loại hoa nào
khác?
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng,
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý- bóng xuân
sang
(Mùa Xuân Chín – Hàn Mạc Tử)
hay câu hát ví ca
dao:
Tóc em dài em cài bông thiên lý
Cái miệng em cười anh
để ý anh thương”
hoặc cả một khoảng trời kỷ niệm:
Bên thềm giếng nhà ta
Một chiều thiên lý nở
Tíu tít trăm chùm hoa
Dưới giàn thiên lý ấy
Anh lần đầu hôn em
Mùi hương thiên lý thoảng
Dịu dàng nương sương đêm
Anh đi rồi em đi
Xa bao mùa hoa nở
Mẹ vẫn ngồi chong đèn
Chờ tiếng em gọi cửa
Thảng thốt hương trinh nữ
Bên giàn thiên lý xưa”.
(Giàn Thiên Lý- Trịnh Thanh Sơn)
“Anh nhớ em từng
chút gió bay / tại em hết cả! Tóc em dài! Trời ơi tóc đó cài hoa lý, anh nhớ em
mà! Không nhớ ai!”
Bỗng nhiên, tôi nhớ thật nhiều đến
một người bạn lớn xa rất xa. Anh có yêu bài hát có giàn thiên lý xanh mát
này nhiều như tôi không nhỉ? Có thể nó gắn anh với quá nhiều kỷ niệm. Trong khoảng
trời kỷ niệm ấy chắc chắn không có tôi - cô bé con con kết vương miện bằng hoa
quỳ vàng đứng đầu con dốc nhỏ... Nhưng tôi không buồn, vì ít nhất tôi đã được là cây
cầu nối cho anh về với không gian vi vút sáo diều của quê hương, về với dòng
sông tuổi thơ êm đềm, với những hoàng hôn buông nhẹ xuống đồi thông vắng, với
vườn mướt xanh tuổi hoa niên cùng mối tình đầu lãng mạn mà vội vã chia ly…
Vâng, nghe “Ôi, Giàn Thiên Lý Đã
Xa”, có lẽ chúng ta đều cùng nhớ đến
“Hoa Thiên Lý” quen thuộc của Duyên Anh với những câu văn nao nao lòng:
“…Sợi dây luyến ái như tơ trời
giăng mắc nhè nhẹ buộc chặt, buộc chặt lấy tim mình ai mà hiểu tự giây phút nào
nút dây đã thắt lại. Chuyện yêu thương không biết nghĩa để giảng giải, như hoa
thì thơm, hương thì phải ngạt ngào, trăng thì sáng và sao thì lấp lánh. Dù sao
thì tôi cũng nông nổi dám nói rằng chính ở giàn hoa thiên lýmẹ tôi đã dạy tôi
bài học đầu tiên về tình người” …
Hay chợt bâng khuâng:
“… Giá ở đâu cũng có hoa lý. Ừ, hoa lý đơn
sơ lắm, hương thơm chỉ phảng phất mà tưởng như bền chặt đến muôn đời” …
Đừng trách nhé,
nếu tôi không nhắc đến những ca từ của Nhạc Sĩ Phạm Duy:
“Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà.
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa” …
Bởi như thế anh
sẽ lại càng buồn.
Nếu ý nghĩa hoa
thiên lý là chờ đợi, thì anh, anh đã phải chờ đợi gần hết một đời người. Xin
thôi khơi gợi dĩ vãng tàn tro và khép lại trang buồn của đời mình. Hãy để
“thằng bé” ngày xưa đi nhẹ nhàng vào miền hoài niệm; nơi đó có thông reo, lá
hát bài tình ca bất tận, có bờ vai ngoan và gót thơm mãi hoài tuổi mười bảy …
Mơ màng…
Một giàn thiên lý đã xa…
Mơ về mùi hương
thoang thoảng dịu dàng nhưng thẳm sâu – mùi vị Quê Hương.
Và anh sẽ nói: "You
and the country is my love!”
Nguyễn Thiên Nga
Nhận xét
Đăng nhận xét