NGHIÊNG...

 


Đêm không ngủ nghe thời gian chậm quá
Tường nghiêng nghiêng soi chiếc bóng nghiêng nghiêng
Ta cô độc đắm chìm trong nỗi nhớ
Thấy mình nghiêng trong đêm vắng không màu.
Mảnh trăng nghiêng lơ lửng giữa trời nhàu
Ánh vàng vọt như mắt người héo úa
Ta hờ hững hái buồn về chan chứa
Đẫm một đời
Không oán trách gì ai...
Tiếng rất khẽ như một thời vụng dại
Lá rơi nghiêng trên một khoảng vườn nghiêng
Ta lơ lửng, xoay tròn trong miền nhớ
Có chút gì, đau lắm - chút niềm riêng.
Vai ta gầy
nghiêng gánh
cuộc đời nghiêng...
Liêu xiêu buồn
Ta khóc
Suốt miền nghiêng...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LỜI RU BUỒN

CÕI RIÊNG

M Ở C Ử A N H Ì N T H Ơ