ĐƯA EM VỀ DƯỚI MƯA
Cơn mưa chiều kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ...
Buổi lễ đã kết thúc từ lâu. Khuôn viên giáo
đường thưa vắng dần. Mình là một trong số người ít ỏi còn lại cùng lơ đãng ngắm
mưa rơi. Nếu là ngày xưa, mình sẽ thích thú đi trong mưa vào một chiều thứ bảy
như thế này. Đường phố vắng, mình của ngày xưa với chiếc dù che màu tím và tà
áo dài màu xanh Đức mẹ lặng lẽ đếm bước, thầm mong con đường về nhà dài ra.
*
Ngày xưa, dưới mưa, mình cũng đã từng dệt được
những vần thơ dễ thương lắm lắm! Cũng từng xuất hiện vài "cái đuôi"
cũng dễ thương như thơ:
...Và rồi "Gã Khờ" ấy cũng gõ được
trái tim "Nhỏ Khờ"
...Và rồi chia tay - "Gã Khờ" trót là
kẻ ngoại đạo!
...Và rồi Nhỏ khóc như mưa - kéo dài mấy mùa mưa
- mưa buồn vào hạ!
Nhỏ khóc cho đến khi "Gã Khờ" sang
sông, cô dâu của Gã lớn hơn Nhỏ tám tuổi. Nhỏ gọi bằng chị và lặng lẽ nhìn họ
đi qua. Hồn Nhỏ lạnh như mùa đông giữa trời mưa hạ! Hình như họ đã hạnh phúc.
Nhỏ mong vậy!
*
Vài đôi nữa lác đác về. Mình chợt nghe hồn thầm
thì mấy câu thơ quen thuộc của Nguyễn Tất Nhiên:
"Ðưa em về dưới mưa
Nói năng chi cũng thừa
Phất phơ đời sương gió
Hồn mình gần nhau chưa?
...
Vai em tròn dưới mưa
Ướt bao nhiêu cũng vừa
Cũng chưa hơn tình rụng
Thấm linh hồn ma soeur".
Ừ, giá như...
Nhưng sau bao nhiêu năm, ai sẽ đưa mình về dưới mưa?
Lại một mình co ro ngắm mưa và nhớ về ngày xưa...
Nguyễn Thiên Nga
Nhận xét
Đăng nhận xét