MỘT NGÀY NHƯ THẾ
MỘT NGÀY NHƯ THẾ
Nguyễn Thiên Nga
Bồi
hồi giở lại tập thơ viết tay từ thời áo trắng, những dòng mực tím nghiêng
nghiêng, mềm mại. Bỗng nhận ra chân dung một TN của "Ngày xưa hoàng thị":
lãng mạn, mơ mộng, hiền hòa... Bỗng nhớ ra có một TN cũng ngại ngần, bồi hồi
như TS Trần Dạ Từ khi đứng "Bên Đường Xuân" vào một sinh nhật xa lắc:
Tôi là ai giữa mùa thay đổi ấy
Sao nhớ nhung, sao ngần ngại thế này?
Đứng bên đường xuân trông tà áo xuân bay
Buồn ngập ngừng rồi buồn không dám tới
Lòng nôn nao mà lòng không nỡ hỏi..." (*)
Đó là mùa
sinh nhật người bước vào hồn ta nhiều tư lự. Nỗi buồn đẹp như một hạnh phúc về
chế ngự. Ta thẫn thờ ru ta bằng thoáng mây xa, rồi bật khóc khi mưa về giăng lối.
Để rồi ta chợt thốt lên:
Làm sao em vui khi đời già thêm tuổi
Những đợi chờ liệu đủ tháng năm không? (*)
Đợi chờ ai trên từng phiến xuân nồng? Đợi chờ ai qua bao mùa đông giá? Từng mùa xuân qua đi, qua đi. Tuổi thần tiên, tuổi mộng mơ, tuổi hồng, tuổi ngọc, ... Mỗi khoảng trời cho tuổi ta bay sao cứ nặng dầy mây xám, để mắt ta ngày càng đong đầy những giọt lệ trong veo mà mặn đắng (?!)
Nối
giùm tôi kìa những chỉ tay hồng
Và đó nữa những tiếng cười rắn rỏi
Sớm mai sương còn thơm mùi cỏ mới...
(*)
Thì ra vẫn còn đó một chút đợi mong, một chút bồi
hồi về điều gì rất mới mẻ, tinh khôi. Nhìn ra xung quanh, nhìn thật gần, để ta
thấy mình còn yêu lắm cuộc đời này, để thấy ta còn vô tư lắm khi thèm dạo những
bước chân trần trên phố.
Cúi xuống, cúi xuống thật gần, để ta biết rằng:
còn nhiều lắm những người bất hạnh hơn ta, khổ đau hơn ta mà họ vẫn sống và cố
gắng sống đẹp.
Ừ, hãy thôi bi lụy, hãy mỉm nụ cười hòa
vào Xuân tươi; hãy dạo một khúc vui trên phím đàn xưa ấy để ta thấy mình còn vẫn
muốn từng giờ giữ lấy mùa xuân, giữ lấy tình yêu!
Tạm biệt nhé, những đêm dài trăn trở, những
ngày dài hoang hoải:
Tôi nhớ người thôi hết đời tôi
Đường đi không kết nổi câu cười
Buồn hoang đến nửa đời thơ dại
Trong những chiều ai mang áo phơi
(*)
Ta đang đi vào tháng Hai tràn ánh xuân hồng. Ta
đón sinh nhật bằng ngọn nến duy nhất thắp lên từ trái tim và niềm hy vọng.
Ấm áp quá, mùa
Xuân ơi!
(*): thơ
Trần Dạ Từ
Cúi xuống, cúi xuống thật gần, để ta biết rằng: còn nhiều lắm những người bất hạnh hơn ta, khổ đau hơn ta mà họ vẫn sống và cố gắng sống đẹp.
Trả lờiXóa