MỘT BÀI THƠ CŨ - THIÊN NGA TRẮNG

THIÊN NGA TRẮNG

Rồi một ngày tôi chợt nhận ra
Tôi chỉ là chiếc lá vàng rơi khi mùa thu vừa tới
Là tia nắng yếu ớt cuối cùng khi chiều hấp hối
Là con xúc xắc trong trò chơi đoán biết phận người

Rồi một ngày, và chỉ một ngày thôi
Tôi lạc lối trên đường về kỉ niệm
Bước chân dại khờ bâng khuâng, quyến luyến
Ngỡ gặp lại bóng hình tri kỉ năm nao…

Nhưng bóng tối ôm trùm không ánh trăng sao
Thêm một lần tôi chênh vênh hoảng hốt
Thêm một lần đêm giật mình… thảng thốt
Làm sao để chữa lành vết cắt cứa con tim?

Tôi thử cười với mình để cố quên
Lời nói nào đã làm mình bật khóc
Ánh mắt nào làm đau từng sợi tóc
Nhưng sợi buồn rơi rớt xuống thềm hoa…

Phấn thông vàng ngày xưa… đã rất xa
Hương đã phai, màu cũng phai… Nắng tắt!
Khúc thời gian sao bây giờ im bặt?
Tôi trượt dần vào mờ tối lũng sâu…

***

Tận cùng với một nỗi đau
Chiều tàn mây tím hát câu ru hời
Thôi đừng nhớ tiếc người ơi
Thiên Nga mỏi cánh rã rời hoàng hôn…

Chôn vùi một khối tình con
Bay lên cánh trắng rực hồng ban mai!
Sông xanh sóng biếc chờ ai
Êm đềm câu hát thương hoài… Thiên Nga!
                             


1/9/2011

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

LỜI RU BUỒN

CÕI RIÊNG

M Ở C Ử A N H Ì N T H Ơ