Ngày Của Cha, Viết Cho Ba - NTN
Gửi về Ba thân yêu của con!
Một ngày mưa rơi
nghiêng nghiêng, được rảnh rỗi đôi chút- con lại thấy mình buồn lạ lùng…
Con nhớ nhiều về dĩ
vãng, nhớ nhiều về tuổi thơ con nhọc nhằn, nhớ nhiều những người thân đã ra đi
và còn ở lại..
Và con nhớ Ba, mông
lung lắm, chỉ qua di ảnh trên bàn thờ. Con đã khóc, Ba ạ! Nếu Ba còn sống, con
biết Ba sẽ yêu con nhiều hơn. Vì sao, Ba biết không? ...
VÌ CON LÀ CON GÁI CỦA BA…
Mẹ sanh liên tục năm
chị em gái, Ba nhẫn nại chọn lần lượt cho năm nàng công chúa năm cái tên khá
hay: Nguyệt, Tuyết, Thanh, Hạnh, Hằng.
Cầu được ước thấy, Mẹ
sanh tiếp cho Ba được hai cậu con trai khỏe mạnh, tuấn tú. Rồi một buổi sáng
mùa xuân, bỗng nhiên, con ra đời khi Ba đang mong “tứ quý”. Chị Nguyệt từ nhà
bảo sanh cô Nhung (Đào Duy Từ) về báo tin, Ba quay mặt buông tiếng thở dài:
- Lại thêm một con
ngỗng trời …
Nghe Mẹ và các chị kể
lại, suốt thời gian dài sau đó, Ba rất ít quan tâm đến con, đứa con gái út tội
nghiệp.
Khi con được 21 tháng
tuổi, Ba bị liệt dọc nửa người sau một cơn đột quỵ.
Một ngày mưa gió sụt
sùi sau đó không lâu, Mẹ bế con lên Nhà Thương thăm Ba. Lần đầu tiên Ba ngạc
nhiên rồi đưa cánh tay không bị liệt hướng về phía con, âu yếm: “Bé Nga của Ba
mau lớn quá, xinh quá…”. Nghe Mẹ kể, lúc ấy con đã sợ hãi nhiều hơn, bởi con
còn bé quá, còn Ba thì chưa Bao giờ đón con trong vòng tay.
Bảy tháng sau, Ba qua
đời.
Mùa thu Đà Lạt se se
lạnh, mấy mẹ con vành tang trắng trên đầu đưa Ba ra nghĩa trang. Đứa con gái út
bước đi lẫm chẫm, vừa lúc mồ côi cha thì tiếng gọi “ Ba… Ba…” mới tròn vành rõ
chữ. Tiếng gọi rơi vào khoảng không hụt hẫng…
Con dần lớn lên trong
sự đùm bọc yêu thương của Mẹ và các anh chị. Hoàn cảnh đã tạo cho con một cuộc
sống nội tâm, khép kín. Con ít cười, ngại giao tiếp.
Hàng ngày, sau giờ đến
trường là con lại tìm đến góc thư viện quen thuộc làm bạn với sách hoặc đến nhà
thờ cầu nguyện. Về nhà, đôi lúc những câu chuyện về Ba được kể vô tình từ Mẹ,
anh chị khiến con tủi thân nhưng đợi đến khi chỉ có một mình mới khóc.
Gương mặt con luôn
phảng phất một nỗi buồn cố hữu, đã rất nhiều lần con thầm trách Ba Mẹ đã sinh
ra con trong cuộc đời này…
Ba hóa mây trời đã hơn
nửa thế kỷ.
Từ rất lâu rồi, con đã không còn hờn trách Ba nữa.
Nếu có kiếp sau, con vẫn xin được làm con gái của Ba.
Bởi khi lớn lên, con biết mình được thừa hưởng từ Ba rất nhiều qua hồi ức của Mẹ:
thông minh, cách nói chuyện hài hước, sự nhạy cảm, sự bao dung…
Tuy nhiên, tiếng thở
dài ngày xưa của Ba đã luôn bám theo con như một định mệnh buồn.
Mỗi lần ghé về thăm nhà, ngước nhìn lên di ảnh, con luôn khẽ bật tiếng gọi “Ba ơi…”.
Trong mông
lung con thấy Ba cười và lại xoa đầu con âu yếm – như ngày xưa con còn ngây ngô,
bé dại …
Con cảm ơn Ba Mẹ đã
cho con một hình hài.
Ba ơi!
Con cảm ơn Ba, trong
lúc không vừa ý nhất Ba đã khai sinh cho con một cái tên thật ý nghĩa. Và suốt quãng
đời dài sau đó, con gái của Ba đã rất vững vàng vượt qua bão tố, chắp cánh bay
vào vùng trời mơ ước của mình rồi Ba ạ!
Con yêu Ba, dù chưa bao
giờ con được cảm nhận hơi ấm từ vòng tay Ba…
thiennguyen
Nhận xét
Đăng nhận xét