Đà Lạt - Thành Phố Hoa, danh xưng mỹ miều này
đã không còn xa lạ với nhiều người.
Đối với du khách, sẽ kích thích sự tò mò và
sau đó là sự thích thú. Đối với cư dân phố núi, đó là niềm tự hào.
Riêng tôi, tôi chỉ muốn được dàn trải chút cảm
xúc của mình, một người con được sinh ra, lớn lên tại mảnh đất hiền hòa này về
những bông hoa dại đã góp phần làm nên vẻ đẹp của thành phố mộng mơ ...
Vâng, ở Đà Lạt, hoa dại mọc ở khắp nơi, trên
đồi thông, bên vệ đường, trên những mái nhà cổ kính hay nép mình ven hồ thơ
mộng…
Ai sẽ cùng ai nhớ quá ngày xưa, mỗi chiều cuối
tuần cùng nhau dạo dọc những con đường nhỏ hay dã ngoại Đồi Cù, Thác Datanla,
Prenn…
Nghiêng mình bên những cánh hoa băng trinh,
mỏng manh sao dâng trong ta cảm giác thật yên bình, nhẹ nhàng. Nét đẹp của hoa
dại kín đáo, tinh tế như thiếu nữ Đà Lạt; thật nhạy cảm lắm mới nhận ra mùi
hương thầm của từng loài hoa nở ven suối vắng hay trên vách đá cheo leo kia.
Hương nồng nàn hay không, dịu dàng hay không cũng tùy người cảm nhận. Chỉ biết
rằng hương ấy, sắc ấy chính là linh hồn của Đà Lạt. Mỗi ngày qua đi, linh hồn
thầm thì những lời yêu thương bất tận, rất thẳm sâu và rất chân thành. Bởi cùng
với không gian xanh chung quanh, cành cây, lá cây và hoa dại tạo nên một vẻ đẹp
hài hòa và tự nhiên, không cần đến sự sắp đặt của con người. Bởi hoa dại không
cần tay người mơn trớn, cứ đơm nụ đầu cành, cứ tươi vui nở môi cười với nắng
gió ân cần. Cứ xinh xắn, cứ dễ thương như hoa vốn đã vậy.
Bất chợt, nhớ đến một thời mình mê đắm với tủ
truyện Tuổi hoa, ở đó hay có những câu thơ dễ thương:
Hoa Bâng Khuâng, Hoa Bâng Khuâng
Em đi dìu dịu gót sen trần
Cho anh nắm nhẹ bàn tay nhỏ
Để thả hồn mơ dáng Nguyệt Cầm
(Hoa Bâng Khuâng - Thùy An)
Một chiều lữ khách dừng lại bên đồi, đôi chân
không muốn rời vì tình hoa bâng khuâng…
Bâng khuâng vì nét thơ của đất trời Đà Lạt,
nét hiền hòa của người em gái Đà Lạt hay hoa đồng cỏ nội Đà Lạt.
Đơn sơ nhưng cũng thật quyến rũ, đó là những đóa hoa dại ta bất chợt gặp đâu đó trên đường mòn đến những khu du lịch nổi
tiếng.
Xin đừng lướt vội qua như một sự tình cờ cố ý
với đoá “trinh nữ” e ấp hay dịu dàng “đồng thảo” bên đường.
Xin một chút lãng mạn, nâng nhánh “forget me
not” tặng người yêu cùng lời nhắn gửi “Xin đừng quên tôi”.
Xin một chút mộng mơ trời cố đô Huế với màu
tím “me đất”, “bìm bìm”, “sim”, “mua”…
Hay bay xa cùng những chiếc cánh hoa muốt dài,
mong manh “bồ công anh”. Mỉm cười một nụ với “mắt nai”, đá lông nheo một cái
thật tình tứ với đóa “hồng dại” đang vươn lên cùng trời biếc. “Cúc quỳ” khoác
áo vàng kiêu hãnh đón đông về hôm nào giờ vẫn còn thắm sắc trong tâm tưởng…
Vẻ mảnh mai, hoang sơ nhưng rất quyến rũ của
các loài hoa dại đã tạo nên nét riêng của Đà Lạt. Cho dù theo dòng thời gian,
nét riêng đó đang dần dần bị mất đi bởi sự đô thị hóa, hoa dại không còn chỗ
“chen chân”… Nhưng ta tin, hồn phố thị, hồn Đà Lạt vẫn còn đó. Lẩn quất, dịu
dàng mãi trong ta nét băng trinh, thuần khiết, hồn nhiên màu hoa dại.
Nói đến Đà Lạt, người ta sẽ không quên nhắc đến
một nhân vật quen thuộc - một "pháp sư" chuyên thổi hồn vào những đóa
hoa dại băng trinh ấy: Nhiếp ảnh gia MPK (Nguyễn Văn Phước). Nếu bước chân bỗng
mỏi vì "đường về ôi quá dài" hay vì "đồi dốc cao mờ sương",
xin cứ ghé quán Cafe Wifi nào đó, mở máy ra và gõ vào Google: "MPK - hoa
dại", bạn sẽ lạc vào bạt ngàn màu hoa dại trong ánh sáng lung linh ma
thuật. Hồn lại ngẩn ngơ: Sao hoa dại Đà Lạt lại dễ thương đến vậy (?!) và thầm
gửi lời cảm ơn đến người đã giữ hồn hoa ở lại dẫu ngày tháng có phôi pha, tình
người có phôi pha ...
Hẹn gặp nhé! Những người yêu dốc núi Đà Lạt,
mến người Đà Lạt, mê hoa Đà Lạt…
Hãy về lay động hồn mình, đắm say cùng Hoa dại Đà Lạt vào một chiều sương giăng lành lạnh.
Vâng, trời lạnh. Nhưng hồn người sẽ ấm…
TN tin vậy.
Thiennguyen
Nhận xét
Đăng nhận xét